Thursday, March 14, 2013

– NẮNG ẤM HOÀNG HÔN

Thơ Uyên Hạnh

– NẮNG ẤM HOÀNG HÔN


26.01.2013

Thuyền Trưởng PHẠM NGỌC LŨY vừa ăn mừng Sinh nhật thứ 93. Bài thơ NẮNG ẤM HOÀNG HÔN viết kính tặng ông, tri ân vị thuyền trưởng đã đưa gần 4.000 thuyền nhân đến 16 quốc gia dân chủ tự do trên thế giới.

NẮNG ẤM trong bài thơ nầy là tấm lòng và sự can đảm của Thuyền trưởng Phạm Ngọc Lũy đã cưu mang gần 4.000 thuyền nhân trên chiếc tàu TRƯỜNG XUÂN vượt biển ngày 30 tháng 4 năm 1975. HOÀNG HÔN là cảm tác từ câu thơ ”Tôi đang đi trong bóng xế cuộc đời” ông đã viết trong phần mở đầu quyển ”HỒI KÝ MỘT ĐỜI NGƯỜI” của mình:


Tôi đang đi trong bóng xế cuộc đời
Và gởi gấm tất cả tâm hồn vào những dòng viết

NẮNG ẤM HOÀNG HÔN

”Trong bóng xế cuộc đời”
Có chiều dài từ Bắc vào Nam
Đo bằng những tháng năm trôi nổi
Có chiều sâu biển đời hun hút
Đo bằng những chuyến hải hành
Của người thuyền trưởng Trường Xuân
Một trái tim rộng lớn vô ngần
Đã biết thương và cùng cảm nhận
Nỗi khổ vô vàn và bất hạnh của Quê hương

”Trong bóng xế cuộc đời”
Có duyên lành từ làn sóng biển xanh ngàn trùng thăm thẳm
Đưa con tàu về neo bến Sài Gòn
Một ngày 30 tháng Tư đen
Khi kinh hòang trải dài từ đất liền đổ ra tới biển
Sài Gòn rên siết trên bước chân người hoang mang hỗn lọan
Hướng về biển cả mênh mông
Bỏ lại sau lưng uất hận nghìn trùng
Đem quằn quại đớn đau làm hành trang rời Đất Mẹ

Vượt trùng dương trong hãi hùng lòng đau tan nát
Gần bốn ngàn người đen nghịt Trường Xuân
Không nguồn lương thực, không nước uống.. khốn cùng!
Hai tay trắng, một thủy thủ đòan,
Cùng trái tim tràn tình người và một niềm hy vọng
Hướng con thuyền nặng nỗi buồn của hằng ngàn người ôm đớn đau thất vọng
Ra giữa ngàn trùng bát ngát mênh mông…
Trời nước thênh thang, ông ôm một khát vọng vô vàn
Trải tình người từ cuối thuyền đến đầu mũi lái
Người thuyền trưởng đưa con tàu đi mãi…

Bao bọc cưu mang gần bốn ngàn sinh mạng
Sóng gió bềnh bồng vẫn vững tay lái Trường Xuân
Bằng lòng sắt son và dũng khí vô ngần
Đưa thuyền nhân rời xa quê hương mịt mùng nhuộm đỏ
Sóng vỗ trùng khơi, Việt Nam ơi, xa rồi Đất Mẹ!
Lòng quặn thắt, tâm tư buồn gửi lại
Hẹn ngày về cùng no ấm có nhau
Có Tự Do đất Mẹ đẹp muôn mầu
Và cơm áo cùng nhau chia hưởng

”Trong bóng xế cuộc đời”
Có chuyến hải hành vạn dặm một ngày xưa
“Trong bóng xế cuộc đời”
Có hôm nay với hằng ngàn nụ cười rạng rỡ
Của thế hệ trẻ của thế hệ già
Có niềm vui bên bát cơm gạo trắng bình an
Dưới bầu trời xanh, trắng mây ngàn, thân viễn xứ
Bằng sức sống và mồ hôi trên xứ người Dân chủ
Của tấm lòng yêu chuộng Tự Do
”Trong bóng xế cuộc đời”
Có ông, người dân Việt, dù cơm áo ấm no
Mà lòng vẫn nặng hòai tình quê Mẹ
Hơn ba chục năm qua ông chưa nguôi dòng lệ
Nhỏ trên nỗi buồn một cuộc chiến đau thương
Dùng tình thương ông trải vạn dặm đường
Nuôi lớn mãi tình quê hương không mai một
Vì đất Mẹ, nối vòng tay Dân Chủ
Trên những hạt mầm ông gieo cấy công phu
Chờ nắng về trên quê hương chiếu rọi xóa âm u
Người dân sẽ có Nhân Quyền ấm no đầy đủ
Một hòai bão ấm tim ông, người lữ thứ
Góp ân tình ông nhóm lửa quê hương
Đốt cháy đau thương diệt bằng được căm hờn
Và hãnh diện làm con dân nước Việt.
Cám ơn ông một chân tình bất diệt

Mầu thời gian dẫu độc quyền để đong tuổi tác
Không độc quyền giảm lửa ấm ở tim ông
Cám ơn Đời, người thuyền trưởng ân nhân
Dù hiện tại khi phiêu bồng ngủ yên trong đáy mắt
Dù vết đồi mồi đã thay làn da rám nắng
Vẫn có nụ cười thắm đậm một tình thân
Như nắng ban mai như ánh trăng rằm
Sẽ sáng mãi lửa tình người trong tim ông nồng ấm

UYÊN HẠNH

No comments:

Post a Comment